Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Con ốc và đại dương

Giải Ba thể loại truyện ngắn cuộc thi viết văn Con người Mới 2011 của CLB cộng với lời đánh giá "triển vọng" của Trưởng ban Giám khảo Nhật Chiêu. :D

CON ỐC VÀ ĐẠI DƯƠNG
Mã số B2
            Đã vài ngày trôi qua từ khi nàng đứng trên ban công ngắm những con sóng nhỏ đang ì ạch vỗ vào căn nhà của nàng và chồng.
-“Em yêu, em đã đứng mấy ngày nay trên ban công rồi đó. Anh không nghĩ những con sóng chết tiệt phía dưới có ý nghĩa hơn ông chồng đẹp trai giỏi giang của em đâu”.
-“Em có nói thế đâu nào”.
            Nàng choàng tay qua cổ chồng. Và thấy anh cười, nụ cười cũng giông giống vài tháng trước đây. Phút giây đó, nàng cảm thấy mình hạnh phúc thật sự.
     - “Alô, em đây. Chị sắp tới...? Em sẽ dẫn chị đi khắp khu phố ... Và chị cũng phải tới nhà em nữa, chị không thể tin được ngôi nhà giữa biển hay ho thế nào đâu...”
            Chàng đổi chế độ chuông sang rung lúc nào mà nàng không biết? Tiếng chàng xa dần xa dần và khuất sau cánh cửa phòng. Đến bữa trưa chàng mới quay trở lại ban công để ăn trưa cùng nàng.
-“Em yêu, chúng ta lại ăn trưa ở ban công nữa?”
-“Có gì đâu anh, ở đây có mái che và hoàn toàn mát mẻ”.
-“Nếu em không nói, anh sẽ không bao giờ biết được em chờ thứ quái quỉ gì ở ngoài này”.
            Chàng nhăn mặt. Trong suốt bữa ăn nàng cố nói một vài thứ nhưng chàng không trả lời. Phần sau của bữa ăn nàng chỉ mãi nghĩ đến chiếc điện thoại nên đã quên mất phần trái cây cắt sẵn trong tủ lạnh.
            Buổi tối, khi chàng trở về từ quán bar có các cô vũ nữ thoát y thì trên ban công đã đầy sao.Nghe thấy tiếng bước chân chàng trên sàn gỗ, trong lúc hốt hoảng, thay vì bay lên lại trên nền trời, đám sao nhảy tùm xuống biển. Một luồng trắng lấp lánh chảy từ ban công xuyên qua những con sóng ngái ngủ và lặn vào cái sâu thẳm của đại dương.
            Trên mặt biển im lìm những hạt bụi dập dềnh theo những con sóng nhỏ rồi cũng hòa lẫn vào bọt bể mênh mông.
-“Em yêu, vào trong thôi, em không thấy ở đây lạnh lẽo sao”.
-“Em muốn đứng đây một lát nữa”.
            Chàng vòng tay ôm nàng từ phía sau, khi bàn tay trái lướt qua ngực nàng, cái lạnh của chiếc nhẫn cưới bằng kim loại thấm sâu vào trong ngực.
***
            Chị họ của chàng đến thăm nhà vào sau ngày trăng tròn của tháng. Những ngày đó họ luôn ăn trưa với nhau ngoài ban công và chàng không còn hỏi nàng về sự thay đổi đó nữa. Có vẻ chàng đã tìm được cách để thích nghi. Chị họ của chàng ở trong nhà nàng được một tuần cho đến khi nàng hỏi: “Khi nào cô trở về quán bar? Tôi không nghĩ tôi có thể làm bạn với cô”. Và đến tối thì người phụ nữ biến mất. Nàng đứng trên ban công và ném tất cả những cái dĩa bẩn xuống biển. Con sóng giận dữ nuốt chửng những thứ dơ dáy và cả nước mắt của nàng.
            Mặt trăng vẫn tròn từ sau ngày “bà chị họ” đến nhà và mỗi tối nó trồi lên trên mặt biển như một chiếc dĩa bẩn khổng lồ. Nàng đã làm rơi những giọt nước mắt khi thấy chồng nàng lén ăn dần những bức ảnh chụp chung với “cô chị”. Chúng quá nhiều, đến nỗi cả tuần sau khi cô gái trở về quán bar, chàng mới nhấm hết. Bức ảnh cuối cùng chàng bỏ vào máy xay sinh tố, xay vụn nó ra và cho vào ly cà phê sữa. Chàng đem chiếc cốc ra bàn ăn. Nàng đang đứng chống tay lên lan can và nghe thấy tiếng chàng loạt soạt ngồi xuống chiếc ghế mây cũ. Những cử động quen thuộc luôn làm nàng thấy lòng dịu dàng và mềm mại hẳn ra. Khi quay lại nhìn, nàng thấy chàng đang giả vờ ngủ.
            Những con ốc bám đầy dưới chân tường nhà nàng. Cái vỏ lấp lánh che chở cho cơ thể ốc sống động bên trong. Những con sóng mang chúng đến và cuốn chúng đi. Thật khó để khẳng định đó có phải là con ốc của ngày hôm qua hay không.
***
            Biển trở lạnh hàng đêm ngay sau khi mặt trời tắt. Những bài hát xa xôi của những con sóng luôn ở bên cạnh nàng. Một ngày chàng ra ban công tìm vợ của mình.
-“Anh của em, anh nồng nặc mùi rượu. Anh lại trở về từ chỗ những cô vũ nữ thoát y phải không”?
-“Không em, chỉ một nhóm bạn học hồi phổ thông thôi mà”.
Ngập ngừng, chàng tiếp:
-“Anh... Anh có đi đâu đâu”.
            Họ cùng im lặng một lúc. Và sóng thì vẫn ì oàm nơi chân tường. Mặt biển đen che giấu những suy nghĩ mông lung và hiểm trở. Không ai có thể nhìn thấu suốt những lòng sông.
            Những con gió biển bám lấy tóc nàng. Hơi nước và vị mặn thấm trong từng nếp áo của hai vợ chồng. Mọi thứ trong căn nhà đều chỉ có một mùi-mùi của biển. Tất cả bình đẳng trước biển, bình đẳng vĩnh viễn.
            Có vẻ chàng muốn nói gì đó nhưng không rõ cách bắt đầu. Trong lúc lúng túng, họ vẫn tiếp tục nhìn trộm nhau. Chàng đứng sát bên, hơi thở thấm vào da thịt nàng. Nàng khẽ nhắm mắt hít sâu vào trong lồng ngực cái mùi quen thuộc và thân yêu ấy. Nàng đứng áp mặt vào lưng chồng, nghe thấy tiếng đập của một sư sống bé nhỏ trong lồng ngực, nghe thấy hơi ấm xuyên qua lớp vải nỉ thấm vào má nàng.
-  Anh...xin lỗi.
            Nàng cho hai tay vào túi áo khoác của chồng và ôm chàng từ phía sau. Hơi ấm thấm dọc cánh tay nàng và len lỏi vào trong từng tế bào đẫm gió biển. Và ở đáy túi áo khoác,nàng sờ thấy một khối kim loai nhỏ, tròn, và lạnh. Nàng nắm nó trong lòng bàn tay, và dưới ánh sáng của chiếc dĩa bẩn tròn trịa khổng lồ, nàng nhận ra những nét quen thuộc của chiếc nhẫn cưới.      Cái nhìn vụng về của chồng làm nàng cảm thấy buồn bã hơn bao giờ hết. Vào đúng lúc chàng định phân trần gì đó thì cơn sóng thần bỗng nhiên ập tới và trùm lên căn nhà trơ trọi giữa biển. Đèn đóm tắt hết và mọi thứ chìm trong tiếng của những con sóng. Trong lúc hoảng sợ, chiếc nhẫn đã tuột khỏi tay nàng, lẫn vào trong màu xám mênh mông. Khi biển lặng, chồng và nàng đang lóp ngóp trên ban công. Trông họ như con ốc xoáy thân dài trên những tảng đá san hô lỗ rỗ nước. Cả hai gập người ho. Nàng vẫn ôm lấy lưng chồng.  
            Họ đứng mỗi người một góc, cùng chậm rãi thay đồ trong căn phòng tối. Khi ánh sáng nhờ nhờ của chiếc điã đi qua cửa sổ, nàng quay lại nhìn chồng. Những đường nét trên cơ thể chàng làm nảy nở những cảm giác thân quen và ấm áp trong nàng. Nàng mặc một chiếc áo cổ đổ rộng rinh và bò lên nằm trên chiếc nệm nhún. Chàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, gác hai chân lên nệm và giả vờ ngủ. Tiếng thở của chàng làm ấm căn phòng. Mấy màu xanh đen từ từ trườn qua cửa sổ và chảy xuống biển sâu. Nàng nhích về phía mép giường và nằm im ngay sát chân chàng.  
             Ngoài kia biển và đêm vẫn mênh mông. Trong cơn buồn ngủ đang kéo sụp mi mắt, nàng nhớ đến người chủ cũ của căn nhà. Nghe nói bà ta đã đứng nhiều ngày bên lan can, cho tới khi hóa đá và rơi xuống biển. Không ai biết bà ta chờ đợi điều gì. Có thể là một ông chồng. Có thể là một con sóng thần. Trí nghĩ mỏi mệt của nàng chìm trong màu đen dịu dàng, rồi nàng nghe thấy tiếng đập của sự sống bé nhỏ ngay dưới bàn tay. Nàng ngủ, với đôi bàn tay nằm yên ở túi áo khoác trong của chồng. Bỗng nhiên chồng nàng ngáp một cái thật dài. Căn phòng lại nhanh chóng rơi vào thinh lặng, có thể nghe thấy tiếng của những con sóng ngay dưới chân nhà họ.
            Khi đi qua cửa sổ, thấy hai hình hài cong như những con tôm trên chiếc nệm nhún, mặt trăng nhận ra hình như nó đã tròn quá mười ngày trong tháng này. Ngày mai, kì trăng khuyết sẽ lại bắt đầu.

Tác giả: Chế Trần Diệu Ánh – K07, Văn học & Ngôn ngữ
 Rất cá tính! He he he.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét