Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Khu vườn lưu lạc

Truyện ngắn đạt giải Nhất cuộc thi viết văn Con người Mới 2011 của CLB Văn học.

KHU VƯỜN LƯU LẠC
Mã số A10
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi được nhìn ngắm những con chữ này.
Quyển sổ xanh nhạt vẫn nằm đó, mùi ai oán tỏa ra nhè nhẹ. Sự quên lãng chôn vùi mọi thứ sâu hơn một cơn động đất. Còn cuốn nhật kí của quá khứ kia bị chôn vùi sau mười tầng vở cũ. Ẩm mốc và nhợt nhạt.
Trong quyển số ấy, là khu vườn lưu lạc thân yêu của tôi, vẫn ngủ vùi chưa trở dậy.
Tìm về chốn cũ nơi cất giấu những giấc mộng đẹp đã không còn dễ dàng. Có lẽ, khu vườn trong mơ bao năm qua, người chăm sóc đã ra đi không trở lại. Con mèo đốm hay khóc đang ngủ quên giấc trưa trong cái chậu gỗ sứt quai. Mọi thứ vẫn đâu đó nguyên vẹn. Chỉ mình tôi đã quên đường quên lối. Những bông hoa maguerite tinh khôi vẫn đứng lặng thinh sau dãy hàng rào trắng. Cảnh vật dường như bám một lớp bụi mỏng, đông cứng lại cái vẻ tươi sáng giống làm bằng giấy bìa vậy.
Con bọ cánh cam tôi bắt trong một trò chơi anh hùng trẻ con vẫn mải miết trong lọ thủy tinh trong suốt. Nó vẫn không thôi với ước muốn tự do. Cái chong chóng bằng lá dừa vẫn nhẫn nại và kiêu hãnh xoay những vòng đều đặn trên cánh đồng đầy gió. Những khung cửa nhỏ bằng phấn trắng trong trò chơi ô ăn quan hết vơi lại đầy. Ở góc kia, hình như có những đốm sáng lấp lóa, lấp lóa…Những viên bi tròn xoe, có viên trong suốt như giọi nước mắt, có viên trắng ngọt lịm như hạt sữa, có viên đầy sắc màu biến ảo không ngừng. Chúng vãn ngoan hiền nằm yên đấy chờ tôi về hay sao. Có một thời trong tôi chúng là những viên ngọc đẹp đẽ nhất dưới ánh sáng mặt trời.
Đợi chờ mãi, tôi lần mò đến cái chậu gỗ đầy len đợi con mèo cưng thức dậy. Nhưng hóa ra nó không hề ngủ. Nó chỉ đang suy nghĩ. Rồi nó chạy và chạy, dẫn tôi xuyên qua những đám mây lặng lẽ đến một phòng học quen thuộc của một buối sớm mùa hè.

Hết cảnh này rồi cảnh khác trôi tuột qua người tôi như một bộ phim quay chậm. Đâu đó những người tôi quen, những người tôi không quen, những người trong quá khứ dần trong suốt thành những cái bóng mỏng như cánh chuồn chuồn. Họ đi lại, họ học bài, họ ca hát, họ chơi bóng rổ, họ uống sữa đậu nóng, ăn mì chanh và đi cùng nhau. Có bữa nọ họ sắp xa nhau nên ôm nhau khóc nức nở. Ở trung tâm đám đông ấy có một người không bị hóa thành bóng. Người đó cũng khóc, cũng cười, cũng mong muốn, cố gắng lớn lên mạnh và đầy niềm tin như một cái cây vậy.
Không nhận ra ư, đó là chính mình của nhiều năm về trước.
Sự trưởng thành đầy rẫy những trận cảm sốt chếnh choáng. Nó khiến người ta lạc lối. Phía trước là căn nhà nhỏ thuở bé tôi từng tin trong đấy đầy rẫy những loài ma quỷ. Thậm chí tôi và cô bạn nọ đã từng muốn làm một cuộc thám hiểm như những kẻ liều lĩnh. Nhưng giờ tôi đứng trước đó, dửng dưng. Đã lâu rồi từ khi lớn lên, tôi không còn tin mình lúc là bé con nữa. Tôi lại thấy nó, đứa trẻ không có tuổi trong tôi, chạy nhảy nơi vườn đêm. Nhìn vào mắt nó, tôi kinh ngạc thấy xung quanh tàn lụi nuốt chửng chính mình nhè nhẹ vào đất cát và không khí. Và bản thân tôi đang rã nát chầm chậm. Đã bao lâu rồi tôi không trở lại nơi này, nó vẫn vẹn nguyên những gì tôi làm rơi mất trên cuộc chạy đua ngoài kia đầy giông bão. Khu vườn vẫn hát những lời ca trong trẻo. Những giấc mơ thuở bé và những lời hứa với con mèo đốm lại bị tôi chôn vùi. Niềm tin giản dị mà nhẹ nhõm tôi đánh mất đã tan chảy đọng thành vũng nước lớn.
Khi nhận ra những gì qua đi vĩnh viễn không quay lại, tôi thấy mình khóc nấc thành tiếng không sao ngăn được.
-   Đừng bao giờ trở lại nơi này, nó vĩnh viễn không thuộc về người nữa. Những lời tàn rữa người đem về chỉ khiến mọi thứ chết theo người mà thôi.

21.06.2008
Tác giả: Trần Phượng Linh, sinh viên năm thứ 2 chuyên ngành Văn học, khoa Văn học & Ngôn ngữ. 
 

1 nhận xét:

  1. Cám ơn tác giả. Có một cái gì đó thật thấm thía tỏa ra từ câu chuyện này.

    Trả lờiXóa